Giôsép, người Arimathê, Phần 2
Mục sư John Piper
Đề tài: Các Nhân vật trong Tân Ước
Đề tài: Các Nhân vật trong Tân Ước
Khi nước mắt của Giôsép ràn rụa ra,
và tình yêu kín dấu dồn nén lâu nay
nằm sau các chấn song sợ hãi tuôn ra,
rồi, giống như cơn lũ đang lên cao, giảm lại
Nhà quí tộc thanh nhã nầy thổn thức,
trong nổi yếu đuối và hồi hộp
ở đàng sau ánh mắt nhiệt tình, sau cùng
ông giơ cao hai tay lên rồi chỉ
mấy ngón tay mình về cây gỗ
nơi Chúa Jêsus bị treo,
như tỏ ra tình cảm ông có với Chúa Jêsus,
Và rồi cảm thấy cái giá của ân điển.
Mấy người đàn bà đứng nhìn ở đàng sau
gươm giáo giữa họ và Chúa.
Còn Mary Mađờlen cứ mãi quì gối
với mọi khát khao của nàng về Jêsus
và không cứ cách nào đó, nàng e sợ,
trước người lạ nầy, ông tôn kính Chúa
mà chẳng sự hãi và đau khổ.
Khi ấy Giôsép đứng dậy rồi nhấc cao
chiếc thang nặng nề kia, rồi đặt nó
tì vào thanh gỗ đẫm máu kia, rồi ghì chặt nó
ngay gần cánh tay đã xám đi của Cứu Chúa
Ông dùng sợi dây ràng
quanh thi thể đầy thương tích của Chúa,
đương bị treo trên cây gỗ
Và rồi, kèm theo với tiếng kêu rên
từ mẹ Chúa Jêsus, âm ỉ trong bàn tay bà,
từ từ ông cắt qua da
và dây gân bên cạnh mũi đinh
Với đầu đinh bị đóng phẳng lì
bằng mấy cái vồ của lính Lamã.
Khi ấy ông chìm chặt
con dao giữa hai hàm răng rồi xoắn mạnh
từng bàn tay của Chúa Jêsus ra khỏi
góc cạnh lỡm chỡm của cây đinh,
nhưng cẩn thận
không làm gãy một cái xương nào hết.
Thế rồi, ông đến với hai bàn chơn của Ngài. Chúng sưng lên gấp hai lần kích cở
và đầy máu me.
Chúng đọng lại với lớp bùn
do đi chân không ra tới chỗ hành hình.
Gương mặt của Giôsép
như đanh lại khi ông đặt lưng mình
giữa mấy người đàn bà và cây gỗ
Chúa Jêsus bị đóng đinh ở đó. Và khi
ông xoay trở, hai cái chơn đã được lỏng ra.
Một lần nữa, ông trèo lên thang, cột sợi dây
qua ngực của Cứu Chúa, với hy vọng
rằng nó sẽ chịu được gánh nặng,
và ràng thêm các sợi dây khác nữa,
rồi từ từ hạ Chúa Jêsus thấp xuống đất.
Khi nhìn thấy mọi sự nầy,
Gươm và giáo không còn
có thể giữ được cớ gì nữa;
và Mary vẹt mấy tên lính ra ùa chạy tới
bên thập tự giá. Và quàng tay nàng
quanh thi thể, ngửi thấy mùi của sự chết.
Còn Giôsép dừng lại
với các bắp thịt như căng ra.
Sẽ ra sao nếu ông gây ra
cái chết cho cô gái trẻ nầy? Ông nhìn thấy
tên lính giơ mũi giáo lên và rút gươm ra
để đe dọa Giăng và giữ Cụ Nicôđem lại
tránh những việc làm liều lĩnh và táo bạo. Song khi ấy, dường như
nàng bất cần, và không có ai nghĩ rằng
nàng xứng đáng so với sự họ quá thận trọng.
Còn Giôsép thì nhìn trừng trừng,
giống như thể nhập thần.
Mary nói: "Thưa ông",
"tôi chỉ muốn nâng lấy đầu Ngài
tránh đặt nằm dưới đất"
Ông nói: "Ta nghĩ tốt hơn ngươi nên đi đi.
Nếu không, ngươi sẽ bị ô uế tối nay
khi ngày sa-bát đến. Và ta không có quyền cứu ngươi khỏi kẻ thù ngươi"
Nhưng Mary khoác tay mình: "Ôi làm ơn đi,
thưa ông, cho dù cả ngàn người
với gươm trần sẽ đến,
không phải bây giờ hay lát nữa
Tôi sẽ bỏ đi rồi để ông lại đây
với mấy sợi dây đã cắt ngắn rồi
ở trong tay của ông, và nhìn thấy
mặt của Vua tôi là Chúa Jêsus
bị vấy bẫn do đặt nằm dưới đất.
và như vì cớ tôi, tôi sẽ không nghe
lời cảnh cáo của ông đâu:
Thưa ông, nếu tôi bỏ đi
Chúa Jêsus đẫm máu của tôi ở đây,
rồi bám chặt lấy điều luật
khiến tôi được sạch,
thế thì tôi sẽ còn ô uế với
tội ác tối tăm nhất,
Không phải chỉ tối nay mà còn là mỗi ngày.
Thưa ông, hãy hạ thấp Ngài xuống dùm tôi,
tôi xin đấy".
Và khi sợi dây luồn quanh
hai cánh tay Ngài hạ xuống
Ông nói với nàng: "Tấm lòng của ngươi
đòi khuôn khổ xưa hơn
là khuôn khổ mà ta đã nhìn thấy.
Ngươi đã biết nhiều đau đớn.
Sự khó nhọc ngươi không luống nhưng đâu;
Đức Chúa Trời sẽ không phí ơn đau khổ".
Rồi khi nàng đỡ được cái đầu của Chúa Jêsus
là người đã chết một cái chết quí báu,
Và ngay trước ngày sa-bát,
Họ đem Chúa Jêsus đi.
Đến sáng thì Giôsép đã hay được
Caiphe đã treo giá
cái chết của ông bằng hai mươi miếng bạc,
Vì vậy, ông thắt lưng mình
và trốn khỏi thành Jerusalem trước khi
bình minh ngày sa-bát.
Trong hơn ba mươi ngày, ông ẩn mình
trong xứ Galilê. Khi hay được
Chúa Jêsus đã hiện ra một ngày kia
gần nơi ẩn mình của Giôsép,
Ông liều mạng, và tìm gặp một đám đông,
Khoảng năm trăm người mạnh mẽ, hết thảy
đều sấp mình xuống trong sự tôn kính
Trước mặt Chúa của sự sống.
Ông quì gối xuống, giống như trước kia:
Ở một khoảng xa xa, chỉ đứng liếc nhìn
vào Con Người, cách đây ba mươi ngày,
ông đã ẳm lấy khi đã chết
xuống mộ địa của ông,
và cầu xin Ngài sẽ sống như thật vậy.
Giờ đây, thình lình,
Chúa đứng yên lặng. Ngài có thể nom thấy
một người, qua cánh đồng,
và biết người ấy sẽ nói chuyện với Ngài.
Rồi Ngài rẽ đám đông,
Cho tới chừng Ngài đến đứng bên Giôsép.
Khi ấy Ngài nói:
"Nào, Ta sẽ trò chuyện với một mình ngươi.
Hãy đến, chúng ta hãy ra kia"
Rồi ở đó, Ngài đặt hai bàn tay
lên đầu của Giôsép',
Và phán ra phước hạnh nầy: "Ta đã chết,
Và giờ đây ta sống với mọi quyền phép,
và chẳng có một dấu chấm nhỏ nào trong những gì ta phán, cũng như
bất kỳ mục đích nào mà ta đã tỏ ra,
mà luống nhưng đâu.
Trong mười ngày nữa ta sẽ rời khỏi đất
Và trong mười ngày nữa, ta sẽ tạo ra
một sứ mệnh không bao giờ thất bại,
cũng không có một sứ mệnh nào
có cấp độ lớn hơn đâu. Và ta
sẽ làm tấm lòng của vua chúa hòa theo
Các nữ hoàng ngoại đạo nổi tiếng
sẽ phục theo ta trong những ngày sau rốt.
Về sự chết.
Và thi thể không có sự sống của ta
mà ngươi đã từng mang vác,
cũng vậy giờ đây danh ta,
với chính lòng dạn dĩ ấy, đến chỗ
mà ta đã ấn định, và với ân điển
của chính người trợ giúp kia, là Mary.
Đừng sợ rằng nàng còn trẻ, và ngươi
gấp hai tuổi của nàng,
hoặc nàng là một nàng hầu.
Ta biết những thiếu sót nầy,
Và ta đã chọn nàng. Nàng đang đứng
đợi ngươi ở ngoài cổng thành.
Và có một lời từ ta dành cho ngươi
Giờ đây, hãy đi và học biết
những gì ngươi phải làm.
Ngươi sẽ nhận lãnh
quyền phép mà ngươi có cần,
Và ta sẽ ở cùng ngươi. Chúc may mắn".
Trong hai ngày, Giôsép đến gặp nàng
Và nói: "Hai bàn tay ngươi
thơm mùi một dược"
Nàng mĩm cười: "Ông đã sai khi cho rằng
tôi sẽ bị ô uế
do chạm đến nhà Vua đã chết".
Và Giôsép lấy làm lạ
nơi tuổi trẻ và sự khôn ngoan
của người hầu gái nầy,
mà nàng đã cưu mang trong linh hồn nàng.
Và khi ấy, ông nói:
"Ta biết nhiều người khác trẻ trung hơn,
và sẽ có người mà ngươi ao ước".
Nàng đáp: "Không, không ai hết.
Những điều tôi ao ước là Đấng Christ,
Và mọi sự mà Ngài đã ấn định cho tôi.
Cho dù là thể nào, tôi sẽ thuộc về Ngài,
trên hết mọi người khác".
Giôsép nói: "Còn tình yêu?
Khi ấy thì người đã yêu chưa?"
Nàng đáp: "Tôi sẽ yêu,
nếu Chúa Jêsus cho đấy là tốt lành"
Nổi yên ắng phủ sâu lấy nơi ấy
Và lời lẽ qua lại thật phong phú dường bao
Nàng hỏi: "Còn ông? Tôi muốn gặp ông mỗi ngày trong xứ Galilê",
Ông đáp:
"Tôi cũng muốn thấy mặt cô nữa đấy"
Nàng đáp: "ở đây trong chỗ đáng sợ nầy"
Khi ấy Giôsép hỏi: "Có phải Chúa Jêsus dọn đường cho cô con đường mà chúng ta phải đi,
Và nơi chúng ta sống để mang lấy danh Ngài
Con đường chúng ta cùng nhau bước đi
mang lấy thi thể không sự sống của Ngài
ra mồ mả?
Ngài bảo tôi, cô có một lời. Hãy dạn dĩ lên
Bây giờ, hỡi Mary,
hãy nói cho tôi biết nơi chúng ta cần phải đi"
Nàng đáp: "Nơi ấy sẽ xa lắm.
chúng ta chưa bao giờ đến đó
Ngài phán: Hãy đến Israel, rồi khi
một trong hai ta ngã chết, người kia sẽ
ở lại và tiếp tục sứ mệnh cho đến khi
Chúng ta nằm chung với nhau trong mồ.
Ngài phán rằng cả hai chúng ta sẽ dạn dĩ
đi qua đảo Britannia và ở đó yêu thương
bộ tộc Iceni và tỏ ra
cũng như dạy cho họ biết mọi sự
mà chúng ta biết về Đấng Christ".
Và thế là hai người cùng kết hôn.
Họ gói ghém những gì họ có thể dùng được, một túp lều
phần còn lại giữa vòng người nghèo,
Rồi dong buồm
với Đấng Christ vào trong tương lai,
bị che kín,
Ba ngàn dặm đường xa.
Mười năm kết quả trôi qua, và họ
được ban cho hai con trai và một gái.
"Hai viên kim cương và một hạt ngọc trai"
Họ thường nói, cho tới một ngày kia,
Trong lúc mùa đông,
Đức Chúa Trời đem hết mọi sự đi.
Họ không thể giữ ấm cho mấy đứa nhỏ
Và cả ba đều ngã chết trong mợt cơn bão.
Còn giờ đây chồng nàng nằm run rẩy,
Và Mary đặt ông vào giường
và nàng đã có Đấng Christ,
đã nhìn thấy gương mặt của sự chết.
Rồi khi dấu vết sau cùng của sự sống qua đi, trước khi nàng nói vĩnh biệt,
Nàng cúi đầu xuống rồi nói:
"Chúa ơi, tại sao chứ?"
Và lần nầy Chúa Jêsus đáp:
"Hỡi Mary yêu dấu,
sống là một ân tứ, và sự chết,
cái giá của nó ở trên đất.
Nó không sánh với sự sống được.
Sự chết không tỏ ra
Cái giá của sự sống, không phải bề dài,
bề rộng, bề sâu,
bề cao cũng không phải năng lực,
Cũng không phải tác dụng của nó
trong hai mươi năm,
hay nhiều thế kỷ. Mọi sự nầy tỏ ra
trong những ngày hầu đến, và sau cùng
ở trên trời, ở đó ngươi sẽ không còn nhìn thấy qua khói và kính nữa.
Nhưng ta sẽ nói nhiều về điều nầy:
Ta muốn cứu, và bởi lời nói của ngươi,
làm biến đổi một nữ hoàng ngoại đạo.
Và bà ta sẽ hỏi ngươi không biết ngươi
có nhìn thấy hay đã nếm sự mất mát chưa?
Rồi khi người nói cho bà ta biết về những ngày nầy, hai cái hàm của địa ngục
sẽ đóng lại mà không có linh hồn của bà ta,
vì người vẫn tin".
Ngừng một chút lâu.
Khi ấy Mary Mađờlen đáp:
"Ôi lạy Chúa, Ngài có ý nói chồng con chết và mấy đứa con của con cũng chết để giải phóng một nữ hoàng ngoại đạo ra khỏi địa ngục ư? Con thấy rồi".
Nàng quấn chồng mình trong tấm vải liệm,
Rồi quì gối xuống, hôn chồng, và thề:
"Em hứa, vì anh không thể ở lại,
Em sẽ không để cho anh chết
trong hư không đâu"
Còn bây giờ,
khi chúng ta thắp lên hai ngọn nến,
Chúng ta không thấy phí nổi buồn của mình, khi nhận biết điều nầy:
Mất mát là điều chúng ta đang trông thấy,
Nhưng có khi mất mát ấy có thể là tốt lành.
Một người có thể
nhận biết kết quả của hơi thở;
Nhưng chỉ có Đức Chúa Trời mới biết được bông trái của sự chết.
và tình yêu kín dấu dồn nén lâu nay
nằm sau các chấn song sợ hãi tuôn ra,
rồi, giống như cơn lũ đang lên cao, giảm lại
Nhà quí tộc thanh nhã nầy thổn thức,
trong nổi yếu đuối và hồi hộp
ở đàng sau ánh mắt nhiệt tình, sau cùng
ông giơ cao hai tay lên rồi chỉ
mấy ngón tay mình về cây gỗ
nơi Chúa Jêsus bị treo,
như tỏ ra tình cảm ông có với Chúa Jêsus,
Và rồi cảm thấy cái giá của ân điển.
Mấy người đàn bà đứng nhìn ở đàng sau
gươm giáo giữa họ và Chúa.
Còn Mary Mađờlen cứ mãi quì gối
với mọi khát khao của nàng về Jêsus
và không cứ cách nào đó, nàng e sợ,
trước người lạ nầy, ông tôn kính Chúa
mà chẳng sự hãi và đau khổ.
Khi ấy Giôsép đứng dậy rồi nhấc cao
chiếc thang nặng nề kia, rồi đặt nó
tì vào thanh gỗ đẫm máu kia, rồi ghì chặt nó
ngay gần cánh tay đã xám đi của Cứu Chúa
Ông dùng sợi dây ràng
quanh thi thể đầy thương tích của Chúa,
đương bị treo trên cây gỗ
Và rồi, kèm theo với tiếng kêu rên
từ mẹ Chúa Jêsus, âm ỉ trong bàn tay bà,
từ từ ông cắt qua da
và dây gân bên cạnh mũi đinh
Với đầu đinh bị đóng phẳng lì
bằng mấy cái vồ của lính Lamã.
Khi ấy ông chìm chặt
con dao giữa hai hàm răng rồi xoắn mạnh
từng bàn tay của Chúa Jêsus ra khỏi
góc cạnh lỡm chỡm của cây đinh,
nhưng cẩn thận
không làm gãy một cái xương nào hết.
Thế rồi, ông đến với hai bàn chơn của Ngài. Chúng sưng lên gấp hai lần kích cở
và đầy máu me.
Chúng đọng lại với lớp bùn
do đi chân không ra tới chỗ hành hình.
Gương mặt của Giôsép
như đanh lại khi ông đặt lưng mình
giữa mấy người đàn bà và cây gỗ
Chúa Jêsus bị đóng đinh ở đó. Và khi
ông xoay trở, hai cái chơn đã được lỏng ra.
Một lần nữa, ông trèo lên thang, cột sợi dây
qua ngực của Cứu Chúa, với hy vọng
rằng nó sẽ chịu được gánh nặng,
và ràng thêm các sợi dây khác nữa,
rồi từ từ hạ Chúa Jêsus thấp xuống đất.
Khi nhìn thấy mọi sự nầy,
Gươm và giáo không còn
có thể giữ được cớ gì nữa;
và Mary vẹt mấy tên lính ra ùa chạy tới
bên thập tự giá. Và quàng tay nàng
quanh thi thể, ngửi thấy mùi của sự chết.
Còn Giôsép dừng lại
với các bắp thịt như căng ra.
Sẽ ra sao nếu ông gây ra
cái chết cho cô gái trẻ nầy? Ông nhìn thấy
tên lính giơ mũi giáo lên và rút gươm ra
để đe dọa Giăng và giữ Cụ Nicôđem lại
tránh những việc làm liều lĩnh và táo bạo. Song khi ấy, dường như
nàng bất cần, và không có ai nghĩ rằng
nàng xứng đáng so với sự họ quá thận trọng.
Còn Giôsép thì nhìn trừng trừng,
giống như thể nhập thần.
Mary nói: "Thưa ông",
"tôi chỉ muốn nâng lấy đầu Ngài
tránh đặt nằm dưới đất"
Ông nói: "Ta nghĩ tốt hơn ngươi nên đi đi.
Nếu không, ngươi sẽ bị ô uế tối nay
khi ngày sa-bát đến. Và ta không có quyền cứu ngươi khỏi kẻ thù ngươi"
Nhưng Mary khoác tay mình: "Ôi làm ơn đi,
thưa ông, cho dù cả ngàn người
với gươm trần sẽ đến,
không phải bây giờ hay lát nữa
Tôi sẽ bỏ đi rồi để ông lại đây
với mấy sợi dây đã cắt ngắn rồi
ở trong tay của ông, và nhìn thấy
mặt của Vua tôi là Chúa Jêsus
bị vấy bẫn do đặt nằm dưới đất.
và như vì cớ tôi, tôi sẽ không nghe
lời cảnh cáo của ông đâu:
Thưa ông, nếu tôi bỏ đi
Chúa Jêsus đẫm máu của tôi ở đây,
rồi bám chặt lấy điều luật
khiến tôi được sạch,
thế thì tôi sẽ còn ô uế với
tội ác tối tăm nhất,
Không phải chỉ tối nay mà còn là mỗi ngày.
Thưa ông, hãy hạ thấp Ngài xuống dùm tôi,
tôi xin đấy".
Và khi sợi dây luồn quanh
hai cánh tay Ngài hạ xuống
Ông nói với nàng: "Tấm lòng của ngươi
đòi khuôn khổ xưa hơn
là khuôn khổ mà ta đã nhìn thấy.
Ngươi đã biết nhiều đau đớn.
Sự khó nhọc ngươi không luống nhưng đâu;
Đức Chúa Trời sẽ không phí ơn đau khổ".
Rồi khi nàng đỡ được cái đầu của Chúa Jêsus
là người đã chết một cái chết quí báu,
Và ngay trước ngày sa-bát,
Họ đem Chúa Jêsus đi.
Đến sáng thì Giôsép đã hay được
Caiphe đã treo giá
cái chết của ông bằng hai mươi miếng bạc,
Vì vậy, ông thắt lưng mình
và trốn khỏi thành Jerusalem trước khi
bình minh ngày sa-bát.
Trong hơn ba mươi ngày, ông ẩn mình
trong xứ Galilê. Khi hay được
Chúa Jêsus đã hiện ra một ngày kia
gần nơi ẩn mình của Giôsép,
Ông liều mạng, và tìm gặp một đám đông,
Khoảng năm trăm người mạnh mẽ, hết thảy
đều sấp mình xuống trong sự tôn kính
Trước mặt Chúa của sự sống.
Ông quì gối xuống, giống như trước kia:
Ở một khoảng xa xa, chỉ đứng liếc nhìn
vào Con Người, cách đây ba mươi ngày,
ông đã ẳm lấy khi đã chết
xuống mộ địa của ông,
và cầu xin Ngài sẽ sống như thật vậy.
Giờ đây, thình lình,
Chúa đứng yên lặng. Ngài có thể nom thấy
một người, qua cánh đồng,
và biết người ấy sẽ nói chuyện với Ngài.
Rồi Ngài rẽ đám đông,
Cho tới chừng Ngài đến đứng bên Giôsép.
Khi ấy Ngài nói:
"Nào, Ta sẽ trò chuyện với một mình ngươi.
Hãy đến, chúng ta hãy ra kia"
Rồi ở đó, Ngài đặt hai bàn tay
lên đầu của Giôsép',
Và phán ra phước hạnh nầy: "Ta đã chết,
Và giờ đây ta sống với mọi quyền phép,
và chẳng có một dấu chấm nhỏ nào trong những gì ta phán, cũng như
bất kỳ mục đích nào mà ta đã tỏ ra,
mà luống nhưng đâu.
Trong mười ngày nữa ta sẽ rời khỏi đất
Và trong mười ngày nữa, ta sẽ tạo ra
một sứ mệnh không bao giờ thất bại,
cũng không có một sứ mệnh nào
có cấp độ lớn hơn đâu. Và ta
sẽ làm tấm lòng của vua chúa hòa theo
Các nữ hoàng ngoại đạo nổi tiếng
sẽ phục theo ta trong những ngày sau rốt.
Về sự chết.
Và thi thể không có sự sống của ta
mà ngươi đã từng mang vác,
cũng vậy giờ đây danh ta,
với chính lòng dạn dĩ ấy, đến chỗ
mà ta đã ấn định, và với ân điển
của chính người trợ giúp kia, là Mary.
Đừng sợ rằng nàng còn trẻ, và ngươi
gấp hai tuổi của nàng,
hoặc nàng là một nàng hầu.
Ta biết những thiếu sót nầy,
Và ta đã chọn nàng. Nàng đang đứng
đợi ngươi ở ngoài cổng thành.
Và có một lời từ ta dành cho ngươi
Giờ đây, hãy đi và học biết
những gì ngươi phải làm.
Ngươi sẽ nhận lãnh
quyền phép mà ngươi có cần,
Và ta sẽ ở cùng ngươi. Chúc may mắn".
Trong hai ngày, Giôsép đến gặp nàng
Và nói: "Hai bàn tay ngươi
thơm mùi một dược"
Nàng mĩm cười: "Ông đã sai khi cho rằng
tôi sẽ bị ô uế
do chạm đến nhà Vua đã chết".
Và Giôsép lấy làm lạ
nơi tuổi trẻ và sự khôn ngoan
của người hầu gái nầy,
mà nàng đã cưu mang trong linh hồn nàng.
Và khi ấy, ông nói:
"Ta biết nhiều người khác trẻ trung hơn,
và sẽ có người mà ngươi ao ước".
Nàng đáp: "Không, không ai hết.
Những điều tôi ao ước là Đấng Christ,
Và mọi sự mà Ngài đã ấn định cho tôi.
Cho dù là thể nào, tôi sẽ thuộc về Ngài,
trên hết mọi người khác".
Giôsép nói: "Còn tình yêu?
Khi ấy thì người đã yêu chưa?"
Nàng đáp: "Tôi sẽ yêu,
nếu Chúa Jêsus cho đấy là tốt lành"
Nổi yên ắng phủ sâu lấy nơi ấy
Và lời lẽ qua lại thật phong phú dường bao
Nàng hỏi: "Còn ông? Tôi muốn gặp ông mỗi ngày trong xứ Galilê",
Ông đáp:
"Tôi cũng muốn thấy mặt cô nữa đấy"
Nàng đáp: "ở đây trong chỗ đáng sợ nầy"
Khi ấy Giôsép hỏi: "Có phải Chúa Jêsus dọn đường cho cô con đường mà chúng ta phải đi,
Và nơi chúng ta sống để mang lấy danh Ngài
Con đường chúng ta cùng nhau bước đi
mang lấy thi thể không sự sống của Ngài
ra mồ mả?
Ngài bảo tôi, cô có một lời. Hãy dạn dĩ lên
Bây giờ, hỡi Mary,
hãy nói cho tôi biết nơi chúng ta cần phải đi"
Nàng đáp: "Nơi ấy sẽ xa lắm.
chúng ta chưa bao giờ đến đó
Ngài phán: Hãy đến Israel, rồi khi
một trong hai ta ngã chết, người kia sẽ
ở lại và tiếp tục sứ mệnh cho đến khi
Chúng ta nằm chung với nhau trong mồ.
Ngài phán rằng cả hai chúng ta sẽ dạn dĩ
đi qua đảo Britannia và ở đó yêu thương
bộ tộc Iceni và tỏ ra
cũng như dạy cho họ biết mọi sự
mà chúng ta biết về Đấng Christ".
Và thế là hai người cùng kết hôn.
Họ gói ghém những gì họ có thể dùng được, một túp lều
phần còn lại giữa vòng người nghèo,
Rồi dong buồm
với Đấng Christ vào trong tương lai,
bị che kín,
Ba ngàn dặm đường xa.
Mười năm kết quả trôi qua, và họ
được ban cho hai con trai và một gái.
"Hai viên kim cương và một hạt ngọc trai"
Họ thường nói, cho tới một ngày kia,
Trong lúc mùa đông,
Đức Chúa Trời đem hết mọi sự đi.
Họ không thể giữ ấm cho mấy đứa nhỏ
Và cả ba đều ngã chết trong mợt cơn bão.
Còn giờ đây chồng nàng nằm run rẩy,
Và Mary đặt ông vào giường
và nàng đã có Đấng Christ,
đã nhìn thấy gương mặt của sự chết.
Rồi khi dấu vết sau cùng của sự sống qua đi, trước khi nàng nói vĩnh biệt,
Nàng cúi đầu xuống rồi nói:
"Chúa ơi, tại sao chứ?"
Và lần nầy Chúa Jêsus đáp:
"Hỡi Mary yêu dấu,
sống là một ân tứ, và sự chết,
cái giá của nó ở trên đất.
Nó không sánh với sự sống được.
Sự chết không tỏ ra
Cái giá của sự sống, không phải bề dài,
bề rộng, bề sâu,
bề cao cũng không phải năng lực,
Cũng không phải tác dụng của nó
trong hai mươi năm,
hay nhiều thế kỷ. Mọi sự nầy tỏ ra
trong những ngày hầu đến, và sau cùng
ở trên trời, ở đó ngươi sẽ không còn nhìn thấy qua khói và kính nữa.
Nhưng ta sẽ nói nhiều về điều nầy:
Ta muốn cứu, và bởi lời nói của ngươi,
làm biến đổi một nữ hoàng ngoại đạo.
Và bà ta sẽ hỏi ngươi không biết ngươi
có nhìn thấy hay đã nếm sự mất mát chưa?
Rồi khi người nói cho bà ta biết về những ngày nầy, hai cái hàm của địa ngục
sẽ đóng lại mà không có linh hồn của bà ta,
vì người vẫn tin".
Ngừng một chút lâu.
Khi ấy Mary Mađờlen đáp:
"Ôi lạy Chúa, Ngài có ý nói chồng con chết và mấy đứa con của con cũng chết để giải phóng một nữ hoàng ngoại đạo ra khỏi địa ngục ư? Con thấy rồi".
Nàng quấn chồng mình trong tấm vải liệm,
Rồi quì gối xuống, hôn chồng, và thề:
"Em hứa, vì anh không thể ở lại,
Em sẽ không để cho anh chết
trong hư không đâu"
Còn bây giờ,
khi chúng ta thắp lên hai ngọn nến,
Chúng ta không thấy phí nổi buồn của mình, khi nhận biết điều nầy:
Mất mát là điều chúng ta đang trông thấy,
Nhưng có khi mất mát ấy có thể là tốt lành.
Một người có thể
nhận biết kết quả của hơi thở;
Nhưng chỉ có Đức Chúa Trời mới biết được bông trái của sự chết.