Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Xachari

Xachari
Mục sư John Piper
Đề tài: Nhân Vật Kinh Thánh Cựu Ước
Bạn đang lắng nghe Xachari
Dòng thầy tế lễ cùng thương buôn trên vùng đồi núi,
Các thiếu nữ và mấy người đàn bà bên cối xay,
Đã bật cười nơi cụ Xachari
Bao lâu họ nhớ tới "bài ca!"
Họ hô to, khi cụ trở lại với họ
sau khi thi hành chức vụ ở thành Jerusalem,
"Bài ca!" họ đã hát trong hai mươi năm
Trên đầu lưỡi của họ, bài ca
nói tới con cái khi họ kể chuyện
về cách thức "Giăng" chào đời.
Đấy là tên họ gọi con trai của cụ.
Hạt gạo sẽ bị nghiền nát giữa mấy bánh xe
Khi nữ giới lo dọn các bữa ăn
Cho nửa tá thầy tế lễ xuất thân từ thị tộc của Abigia.
Khi ấy người ta đến cho họ hay,
"Cụ ấy trở ra rồi! Và cụ Xachari đang trèo lên núi!"
với túi đồ và cây trượng cùng chín mươi tuổi đời,
— hay nhiều hơn thế, có người nói —
Cụ đang lên núi.
Vợ của cụ
đã đón cụ trên đỉnh núi cho tới chừng bà qua đời.
Ai nấy đều nói bà đã nhuốm bịnh
Vì sa mạc đã giữ lấy con trai bà.
Bà rên rỉ qua ngày và kêu lên: "Hỡi đồng vắng,
hãy hủy diệt bầy rắn độc của ngươi,
nhưng đừng hủy diệt con trai ta!"
Cậu bé chưa đầy mười hai tuổi, nó không trở lại.
Và rồi, trước khi râu nó mọc trên gương mặt
Nó chẳng về đâu. Và đối mặt với hướng Đông
bà đã qua đời trên manh chiếu của bà.
Còn cụ Xachari thì chưa đâu. Cụ kêu gào
cho bà và cho Giăng, nhưng rồi cụ cầm lấy
cây trượng, túi đồ và quyển sách thánh của mình.
Và thức khuya cầu nguyện cho mười lăm năm khác.
"Đáng kính sợ thay, Đức Chúa Trời là Đấng ban cho và là Đấng có quyền cất đi",
Cụ thường hay nói: "Đấng Chí Cao chẳng phạm một lỗi nhỏ hay lớn nào hết"
Khi cụ cùng dòng thầy tế lễ ra đời rồi
sống quanh cối xay vùng đồi núi,
Hô to lên: "Ngài hiện diện trên núi!"
Và các thiếu nữ sẽ rời khỏi cối xay.
"Bài ca! Bài ca!" họ hô lớn tiếng lên.
Âm thanh vang dội và mọi người sẽ hát —
Chỉ có bốn câu ngắn nói về cụ Xachari:
"Tử cung son sẻ đã sanh hạ,
Một thiếu niên ra từ nguồn gốc xứng đáng.
Ai có thể thấy trước được giá trị của con trẻ,
Gã thiếu niên làm cho cha mình được trẻ lại?"
Và đó là sự thực: gã thiếu niên đã làm
cho cha mình trẻ lại. Cụ Xachari đã cầu nguyện
xin Đức Chúa Trời cho phép ông nhìn thấy cái ngày
mà Giăng sẽ cất giọng mình nói:
"Hãy sửa soạn! Hãy dọn đường cho Đức Chúa Trời!"
Giờ đây, ba mươi năm đã trôi qua, cụ bước đi
trên ngôi làng vùng đồi núi lần sau cùng,
Rồi khi mặt trời lặng yên
với nét bồn chồn trên gương mặt cụ.
Mọi người đều thức thâu đêm,
và khi hơi thở cụ sắp tàn, cụ nói:
"Giăng ơi, Giăng ơi".
Một người bạn giá đến lay đầu cụ.
Vì mọi sự họ biết, ấy là con trẻ đã chết trong mười lăm năm.
Bầu trời đổi thành màu đỏ cùng với đỉnh núi ở phía Đông.
Hơi thở cụ sẽ ngừng lại, và rồi, lẫn tránh sự chết,
Hơi thở ấy trở lại, mỗi lần nhẹ nhàng hơn.
Và khi đó, đối lại với bầu trời màu đỏ huyết,
người ta đã nhìn thấy nó ngã màu đen
và thầy tế lễ rắn chắc vùng hoang mạc kia, với cái túi,
cây trượng và quyển sách thánh, suy nghĩ về Giăng.
Họ biết rõ điều đó, vì ông đi thẳng vào chỗ
mà ông đã sống trong nửa đời người.
Và ở đấy, không có một lời cho những ai say mê ngồi đó, ông quì gối bên tấm chiếu.
Và khi ông sấp mình xuống, mái tóc đen dài
phủ xuống giống như lời cầu nguyện được nhậm vậy,
Và túp lều như đã được nên thánh.
Ông đã hôn nơi mắt của cha mình với đôi mắt đẫm lệ,
Làn da đầu tiên ông chạm đến trong hơn mười lăm năm.
Và khi ấy ông đặt môi mình bên lỗ tai chờ đợi của cụ già
rồi thỏ thẻ một giọng nói y như tiếng kêu la trong hoang mạc:
"Nầy, hãy dọn đường cho Đức Chúa Trời!'"
Đôi mắt của Xachari nheo lại.
Bàn tay ông chổi dậy giống như thể được đưa ra từ thiên đàng,
với dáng dấp của một thầy tế lễ đầy ơn.
Và như sự vinh hiển của phương Đông bắt đầu chiếu sáng,
cánh tay ông choàng quanh cổ Giăng, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ôi hỡi Đức Chúa Trời,
cánh tay và niềm hy vọng của chúng tôi rất yếu đuối:
Ngài đã đi quá lâu rồi!
Nhưng một mình Ngài là mọi sự chúng tôi đang tìm kiếm!
Ôi gương mặt tươi tắn và sáng láng của Ngài
sẽ tỏa ra qua một ngọn nến,
Và nguyện bởi ân điển toàn năng của Ngài
Chúng tôi ghì chặt lấy Đức Chúa Con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét